Chiều lại về gió buồn man mác
Thổi mây trời lác đác nhẹ bay
Khẽ rung rinh hoa lá cỏ cây
Khiến cho anh đong đầy nỗi nhớ.
Một nỗi nhớ hòa vào hơi thở
Đem nỗi buồn gắn ở trong tim
Một nỗi nhớ ngỡ đã lặng im
Lại hay về trong tim nghịch phá.
Nỗi nhớ ấy hóa thành sỏi đá
Trãi con đường ngập lá vàng rơi
Nỗi nhớ ấy lại hóa thành hơi
Theo khói sương vây đời trai trẻ.
Nỗi nhớ ấy âm thầm lặng lẽ
Nhưng khi buồn lại khẽ gây đau
Có đôi khi nó biến đi đâu
Rồi bỗng về khiến đầu trĩu nặng.
Nỗi nhớ ấy vô hình, thầm lặng
Như món quà tặng kẻ cô đơn
Một nỗi nhớ không thứ gì hơn
Cứ vây quanh nô vờn trêu ghẹo.
Và mỗi đêm giữa trời lạnh lẽo
Khi bầu trời vắt vẻo đầy sao
Nỗi nhớ ấy lại bỗng xôn xao
Khiến lòng anh nghẹn ngào da diết.
Nỗi nhớ ấy gọn trong ba tiếng,
"Nhớ em nhiều"...Em biết...không em.?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét