Thứ Năm, 10 tháng 12, 2015

Cổ tích thôn quê

Tiếng chim hót đã không còn rộn rã
Tiếng ve sầu nghe buồn bã hơn xưa
Ở quanh ta không thấy bóng ngọn dừa
Nền công nghiệp chẳng chịu chừa ngọn cỏ.

Đâu mất rồi những khung trời nho nhỏ?
Lũ trẻ làng đang cắt cỏ trâu ăn
Cảnh nên thơ không phim ảnh chi bằng
Giờ chỉ còn sự khô cằn khói bụi.

Đâu mất rồi những cụ già cặm cụi?
Vót đũa dừa hay chặt củi bên sân
Sống vui tươi trong mái ngói thanh bần
Chẳng u buồn vì được gần con trẻ.

Cũng chẳng còn những cơn mưa mát mẻ
Cứ rơi đều qua kẽ lá mồng tơi
Hay tiếng bay phành phạch của chú dơi
Đang lao nhanh giữa trời đêm êm ả.

Ta nhớ sao những cây già bóng cả
Góc thanh bình cho ta ngã lưng ra
Ngắm chim quyên đang xây tổ la đà
Rồi say giấc đến khi bà khẽ gọi.




Ta cũng nhớ những hàng tre già cõi
Đứng ngay hàng,lá giăng lối ta đi
Khi gió qua nghe xào xạc rù rì
Như đang ca một bản gì khó hiểu.

Đã lâu rồi ta không nhìn thấy liễu
Đang vươn mình đứng tạo kiểu bên sông
Nhưng cố sao thân nó vẫn gập vòng
Rồi mang tiếng kẻ buồn lòng thiên cổ.

Nhớ nhung sao mỗi khi nhà có giỗ
Xóm quây quần bên mâm cỗ đơn sơ
Đám trẻ con không giấu nỗi mong chờ
Mắt chăm chăm mong đến giờ mở tiệc.

Và còn lắm những niềm vui đặc biệt
Đang dần dần bị hủy diệt quanh ta
Chỉ mong sao công nghiệp không quá đà
Để mọi thứ...chỉ còn là...truyện cổ...

Zing B

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Tìm kiếm Blog